Đọc truyện Xuân Dã full chương- nội dung trích Nhưng bản thân Hòa Quân là một đứa nhỏ ích kỷ, ích kỷ đưa ra một lời thỉnh cầu chỉ để thỏa mãn khao khát của bản thân. Cậu biết, cậu biết chỉ cần là cậu nói ra, dù có ra sao Đường Uyển đều sẽ đồng ý.
Vấn đề chỉ là thời gian.
Nhưng thứ cậu thiếu nhiều nhất lại là thời gian.
Cậu tưởng tượng, tưởng tượng đến cảnh mình và Đường Uyển ben nhau, không biết vì sao trong lòng cậu lại xuất hiện ý niệm này, bám riết lấy cậu giống nhưa quỷ, chiếm cứ tâm hồn cậu. Cậu muốn bên anh.
Dù tình cảm giữa hai người bấy lâu nay bị phá hủy, cậu cũng muốn nói ra khỏi miệng.
Vì cậu sắp từ giã cõi đời này rồi.
Người khác không biết nhưng Hòa Quân là người rõ nhất, cậu muốn chết.
Đường Uyển đắp chăn chị Hòa Quân, nói. "Em ngủ đi."
Hòa Quân không nói gì thêm, thuận theo anh, nhắm hai mắt lại.
Chờ tới khi hô hấp của cậu đều đều, Đường Uyển mới rời khỏi đây.
Anh đi bộ khắp đường phố, không biết nên nói gì. Trời đã bắt đầu nóng lên nhưng ban đêm chỉ mặc cái áo khoác mỏng lại cảm thấy lạnh.
Anh đút tay vào túi áo, nhẹ thở ra một hơi.
Đèn neon đã nhuộm đỏ sắc trời, anh nhíu mày lại.
Trong lòng Đường Uyển đầy rẫy ngổn ngang, anh nghĩ tất cả mọi cách đều không giải quyết được. Anh bị câu nói của Hòa Quân dọa sợ rồi.
Xem thêm