Cố Phán thích Lục Tuyển, từ nhỏ đã như cái đuôi nhỏ bám đằng sau anh, cuối cùng được như ý nguyện, gả cho Lục Tuyển, nhưng điều đó có ích gì?
Tình yêu của cô, chỉ là trò cười trong mắt người ta.
Từ trước đến nay, trước mặt cô Lục Tuyển luôn là người ít nói ít cười, kết hôn với nhau nhưng tuyệt nhiên chưa từng công khai.
Mãi cho đến khi giới truyền thông chụp được ảnh anh và ánh trăng sáng trong lời đồn cùng nhau xuống máy bay, dịu dàng thắm thiết, ăn tối với nhau.
Cố Phán mới phát hiện, hoá ra Lục Tuyển không phải là người cuồng công việc, cũng không phải anh không biết dịu dàng, mà chỉ là không muốn dành cho cô một chút thương hại nào.
Khi sự thất vọng dâng lên đỉnh điểm, tình yêu cũng theo đó mà tan biến mất.
Cố Phán là người đề nghị ly hôn.
Người đàn ông cao quý còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt bạc tình nói, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc trước em một hai phải gả cho tôi.”
“… Tôi hối hận rồi.”
Lục Tuyển nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhưng lạnh lùng cấm dục sau cặp kính gọng vàng, “Nhà họ Lục chưa bao giờ có cuộc ly hôn nào.”
Không thể để nhà họ Lục mất mặt như vậy được.
Anh mỉm cười, giọng nói lười biếng, thả lỏng, “Phán Phán, đừng làm loạn lên.”
Xem thêm